Sài Gòn chuyển qua những ngày nhiều nắng, có lẽ đã bắt đầu chớm hạ.
Vào những ngày nắng như thế này, ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, kiểu gì trong nhà cũng phải có ít cam. Hương cam luôn đem lại cho mình cảm giác tươi mới, thanh tao và êm đềm, cả cái cảm xúc khó diễn tả đan xen giữa hiện tại và quá khứ, mà mình lại là người quen vui niềm vui của hôm nay lẫn thao thức những hoài niệm cũ.
Cũng vào độ này, Huế vẫn còn đang xuân, trời vẫn lạnh và mưa phùn rơi rả rích. Con đường lên Thiên An lác đác mâm xôi rừng và hương hoa cam, hoa bưởi của các nhà vườn đã bắt đầu thoảng bay trong gió. Trong đan viện Thiên An có vườn cam của các cha xứ, cứ vào dịp chớm thu là quả sai trĩu cành, đứng trong vườn nghe thơm lừng mùi cam chín. Mà thứ cam ấy, trái nhỏ thôi, nhưng ngọt lắm, và hương vị thì thanh tao đến lạ. Cam Thiên An cũng được chưng cất thành thứ rượu cam nguyên chất, vị thơm dịu dàng, tưởng như đang nếm sự tinh khiết của đất trời quyện trong men say.